Mây họa ánh trăng – Chương 5

cxccpyeuoaezjow

Chương 5: Vào cung

“Nơi đó chính là thừa điện hoàng thái hậu đang ở, bên này là đại điện của hoàng đế bệ hạ, vương hậu nương nương thì ở đại tào điện ở điện các bên kia.”

Mái hiên được chạm khắc hoa văn xinh đẹp cùng với điện các to rộng, nhiều loài cây cùng với các khóm hoa đắm chìm trong sương sớm khiến người ta có cảm giác như lâm vào mộng ảo, mỗi một gốc cây ngọn cỏ đều vô cùng đặc biệt chính là cung điện nơi hoàng thượng sinh sống.

“Ô oa. . .” Ra On liên tục cảm thán.

Cuối cùng đã vào cung.

Sau khi sống đủ trăm ngày ở trong phòng nghỉ mật thất kia ra ngoài, Ra On lại tiếp tục ở tại đình viện tên Nhân Đức viện có cây hồng ở góc sân chừng một tháng. Trong một tháng ở chỗ đó để học lễ nghi trong cung rồi mới nhận được thông báo vào cung.

Trải qua quá trình gian khổ như vậy mới bước vào cung điện thật sự là cảm khái vạn phần.

Ra On tò mò chung quanh nhìn xung quanh.

“Miệng há to đến con gì cũng bay vào được rồi kìa.” Chang nội quan dùng giọng điệu như đang nói chuyện với đệ đệ đáng yêu mà trêu chọc. Chang nội quan năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, đây chính là nội thị ở trong Đông Cung điện đang dẫn Ra On đến nội ban viện. Dung mạo tròn quay đáng yêu, trông rất có duyên, Chang nội quan trên đường đến nội ban viện vẫn kể lể nho nhỏ bên tai cho Ra On về những cung điện đang đi ngang qua. Điện các nào là do ai ở, ai là hoàng thượng của trong cung, ở trước mặt thì phải cúi đầu, ở trước mặt ai thì phải ngẩng đầu.

Đơn giản chỉnh sửa những lời mới nghe được chính là…

Ở trong cung không thể thả lỏng cảnh giác, thời khắc đều phải ở tư thế cúi đầu, tầm mắt luôn hướng xuống đất. Người Ra On có thể ngẩng đầu nhìn thẳng chỉ có mấy tiểu thái giám hoặc tiểu cung nữ mới vào cung, ngoài nhóm này ra còn có nhóm nô tỳ tạp dịch nữa.

Hong Ra On: “Đúng rồi, người ở trong điện các đi chỗ nào rồi sao?”

“Ngươi làm sao mà biết được?” Chang nội quan dùng ánh mắt kỳ dị nhìn về phía Ra On.

Ra On dùng biểu tình nhún vai như chẳng có chuyện gì to tát mà trả lời: “Số thượng cung và nội quan ở đại điện và đại tào điện hiện giờ không thấy nhiều lắm. Như vậy chứng tỏ chủ nhân của các điện không có ở đây, không phải sao?”

Chang nội quan: “Aha, đơn giản như vậy sao? Hong nội quan rất thông minh nha.”

Chang nội quan dùng vẻ mặt hiểu biết nói tiếp. “Giống như Hong nội quan nhìn thấy, thái hậu nương nương cùng hoàng thượng, còn có hoàng hậu nương nương không ở trong cung điện. Đoạn thời gian chuyển mùa hoàng thượng luôn tái phát bệnh cũ, gần đây đã đến biệt cung để an dưỡng tắm nắng.”

Hong Ra On: “Thì ra là như vậy sao? Nhưng trong cung đình vô chủ như vậy cũng được chứ? Điện hạ không ở ai sẽ quản quốc gia đại sự vậy?”

Chang nội quan: “Có thái tử điện hạ ở đây còn lo lắng cái gì.” Chang nội quan nói xong liền chỉ tay về điện các cực to ở phía trước. “Nơi này chính là Đông Cung điện, chỗ thái tử điện hạ ở.”

Hong Ra On: “Thái tử điện hạ. .” Thái tử điện hạ là ai chứ, chính là vương thế tử của quốc gia này, là tồn tại còn cao hơn so với sao trên trời. Ra On dùng giọng nói có hơi run rẩy hỏi Chang nội quan. “Thái tử điện hạ là kiểu người thế nào?”

“Nói đến vị kia. . .” Vào lúc Chang nội quan định mở miệng thì…

Loảng xoảng!

Thanh âm đồ vật vỡ tan cùng với đại môn của Đông Cung điện được mở ra. Từ trong đại môn đi ra là một nam tử mặc quan phục màu xanh lá.

“Vị kia chẳng phải Sung nội quan của điện đại phi sao?” Chang nội quan cảm thán .

“Ây da.” Truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Sung nội quan.

Chỉ chốc lát, sau lưng Sung nội quan có một nam tử mặc áo màu đỏ, đội mũ võ quan màu đỏ đi tới. Nam tử đi đến bên cạnh Sung nội quan đang lăn lộn kia.

Sung nội quan: “Tiểu nhân, oan uổng, đây là hiểu lầm.” Sung nội quan vội vàng đứng lên nhìn về phía Đông Cung điện khóc kể. Nhìn đến bộ dạng lệ rơi đầy mặt, dập đầu kia nhìn có vẻ ti tiện.

Nam tử nọ nhìn chằm chằm Sung nội quan rồi dùng ngữ khí lạnh nhạt nói một câu: “Nếu còn dám làm như vậy, tuyệt không tha thứ.” Vừa dứt lời nam tử liền biến mất trong tầm mắt mọi người.

Nam tử vừa đi, đám thượng cung và nội quan trong Đông Cung điện lập tức ùa lên.

“Không sao chứ?”

“Trời ơi, y phục ô uế cả rồi.”

Cùng với lo lắng, các hoạn quan nâng Sung nội quan biến mất trong tầm mắt.

Tạm thời yên tĩnh một đoạn thời gian.

“Thấy rồi chứ?” Chang nội quan nói chuyện đánh vỡ cục diện bế tắc.

Vẫn đem tầm mắt tập trung tại Đông Cung điện, Hong Ra On quay đầu lại hỏi: “Cái gì?”

Chang nội quan: “Vừa rồi chính là thái tử điện hạ.”

“Vị kia là. . . thái tử điện hạ sao? Khôi ngô hơn so với tưởng tượng nha.” Ra On vừa liên tưởng đến nam tử áo đỏ kia vừa nói.

Chang nội quan: “Không phải, vị kia là hữu quân vệ của thái tử điện hạ.”

Hong Ra On: “À, là vậy à, nhưng là vì sao gọi hắn là thái tử điện hạ?”

Chang nội quan: “Ta nói một, ngươi nên hiểu mười. Như chuyện vừa rồi đã có thể thấy được, thái tử điện hạ là người không dễ dàng tha thứ, cho dù chỉ là một chút sai lầm.”

Hong Ra On: “Vậy tức là một người xét nét soi mói sao?”

Chang nội quan: “Với mỗi một chuyện đều yêu cầu rõ ràng hoàn mỹ không sứt mẻ. Không chỉ có bản thân, mà với bất kì ai cũng không cho phép có sai lầm gì.”

Hong Ra On: “Vậy sai lầm đó. . . là kiểu sai lầm thế nào?”

Chang nội quan: “Trong vương thất từng có người được xưng là thái giám nội quan cao nhất. Từ lúc sáu tuổi vào cung xong xem như cả đời đều ở trong cung. Người như vậy mà vì bước đi không hợp quy tắc nên bị thái tử cho phạt đứng ngoài cửa Đông cung điện. Xương cốt già nua như vậy không chịu nổi được.” Sau đó thì bị đuổi ra khỏi cung.

Hong Ra On: “Thái tử điện hạ, đúng là người đáng sợ.”

Chang nội quan: “Ngươi nói rất đúng, điện hạ lúc nào cũng có thể dùng đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm người dưới. Trước mặt thái tử điện hạ ngay cả tiếng hít thở cũng đều phải dựa theo cung quy mà hô hấp đấy.”   (Yoon: what >.<)

Trong đầu Ra On liền tưởng tượng ra bộ dạng của một nam tử có ánh mắt sắc bén, vẻ mặt thì ngoan cố suốt ngày đuổi theo sau mông đám nội quan chê này chê nọ, chọn ba lấy bốn.

Hong Ra On: “Thái tử điện hạ nghiêm cẩn như vậy, bình thường nội quan chắc đều không chịu được đến một năm nhỉ.”

Chang nội quan: “Ha ha ha, đúng vậy, đại bộ phận thì đừng nói một năm, một tháng cũng ráng không nổi. Nhưng không phải ai cũng vậy. Trong Đông Cung điện cũng có một nội quan đã kiên trì qua được hơn 5 năm.”

“Ai vậy?” Có thể ở bên cạnh thái tử điện hạ mà chịu đựng được 5 năm. Chẳng lẽ là người hoàn mỹ không chút sứt mẻ sao? Người giỏi giang như vậy thật làm người ta hiếu kỳ. Ra On dùng ánh mắt chờ mong nhìn chăm chú Chang nội quan.

Chang nội quan có vẻ rất hưởng thụ loại không khí này, ngẩng đầu nói: “Vị kia chính là. . .”

Mắt Hong Ra On sáng lập lòe chờ mong.

Chang nội quan: “Ta chứ ai!”

Hong Ra On: Thật vậy chăng?”

Chang nội quan: “Từ đó đến giờ ta nói chuyện chưa bao giờ biết đến hai chữ nói dối.”

“Chang nội quan! Thật sự quá giỏi!” Ra On dùng ánh mắt kinh ngạc kính ngưỡng nhìn Chang nội quan.

Thoạt nhìn Chang nội quan cực kỳ bình thường, ra là người giỏi giang như vậy. Quả nhiên, con người không thể chỉ nhìn bề ngoài để phán đoán, chân lý vạn năm không thay đổi mà. Hơn nữa thứ càng khiến người ta tò mò chính là bí quyết làm sao để Chang nội quan có thể kiên trì ở bên cạnh thái tử điện hạ 5 năm.

Chang nội quan: “Cũng thấy tò mò bí quyết đúng không?”

“Đúng vậy, rất ngạc nhiên, bí quyết là gì vậy?” Ra On nuốt nuốt nước miếng.

Chang nội quan trông như đang nói một bí mật kinh thiên động địa, nói nhỏ bên tai Ra On: “Cái kia chính là. . . không thu hút ánh mắt của người khác.”

Hong Ra On: “Cái gì?”

“Không cần xuất hiện trước mặt điện hạ, không hấp dẫn ánh mắt người khác thì vị kia sẽ không thấy chướng mắt. Cho nên không thể xuất hiện tại nơi có thể hấp dẫn ánh mắt người khác.” Chang nội quan nói với ánh mắt tỏa sáng.

Hong Ra On: “. . .”

A, không cần dùng giọng điệu tự hào để nói vậy, không muốn học cái loại đạo lý cẩn thận sống này. Ra On vốn lòng tràn đầy chờ mong, giờ đang nhìn về phía bầu trời xa xa, không thèm nhìn Chang nội quan.

Cho dù là vậy, Chang nội quan cho đến giờ vẫn kiên trì đem hết mọi chuyện ở Đông Cung điện nói tiếp một cách cụ thể: “Thái tử điện hạ giờ Dần (3h đến 5h sáng) rời giường, cho nên đừng bước vào khu vực gần tẩm cung.”

Muốn ra vẻ như không thèm nghe sao?

Chang nội quan: “Giờ Mẹo (5h đến 7h sáng) đọc sách, chỉ cần không đi Trọng Hi đường là được. Giờ Tỵ (9h đến 11h sáng) sẽ ở hậu viện tản bộ, cho nên không nên đi những chỗ gần hậu viện… Ta nói này, Hong nội quan, có đang nghe không?”

Hong Ra On: “. . .”

“Đó có thể trở thành câu chuyện xương máu đó nhé. Đang làm gì đó? Còn không mau cố mà nhớ đi. Này, này, Hong nội quan. . .” Đạo lý cẩn thận giữ lấy thân của Chang nội quan vẫn liên tục cho đến khi tới nội ban viện mới thôi. “Nơi này chính là nội ban viện, bên trong hẳn là có người đang chờ ngươi, vị kia sẽ an bài cho Hong nội quan tới điện các mà sau này ngươi sẽ ở.”

Hong Ra On: “Chia tay thế này thật đáng tiếc.”

Chang nội quan: “Thật sự thấy tiếc vậy sao. . .”

Chang nội quan còn chưa nói xong Hong Ra On đã vội vàng tiêu sái tiến vào trong nội ban viện. Chắc không phải muốn cùng lại đây chứ? Nam nhân nói nhiều như vậy thật đúng là lần đầu thấy, nam nhân lải nhải đến có thể theo kịp nữ nhân. Ra On lắc lắc đầu.

Đúng lúc này.

“Đến muộn rồi.”

Từ trong nội ban viện truyền đến một thanh âm trầm thấp. Trong nội ban viện, phía trước một cái bàn cực đại có một nam tử 30 tuổi đang ngồi.

Ra On vội vàng đi tới trước mặt: “Ta tên là Hong Ra On, lần này mới tới.”

Hong Ra On cúi đầu hành lễ.

“Hừ, đã đến lúc nào rồi mới tới nội ban viện báo danh vậy hả?”

Hong Ra On: “Ta cũng chỉ vừa mới đến mà thôi.”

“Cái tên không biết trời cao đất rộng, còn dám tranh luận?”

Dưới lời giáo huấn như sấm bên tai, Ra On trầm mặc không nói. Nghe vài câu đối thoại ngắn gọn, Ra On đã cảm nhận được đối phương là người thích quyền lợi. Cho dù là vậy cũng không thể bị khí thế đối phương làm cho sợ hãi. Ngược lại là thấy đối phương có hơi đáng thương.

Người đang giáo huấn Ra On không phải ai khác chính tư lễ điện đại phi, Sung nội quan. Trên đường đến đây Ra On đã nhìn thấy bộ dạng ngã lăn quay của Sung nội quan ở Đông Cung điện.

Bộ dạng khổ sở ti tiện, một bên chảy nước mắt, một bên cầu xin. Trước mặt thái tử điện hạ có dáng vẻ khúm núm như mèo thấy chuột, còn ở trong này lại hùng hổ như mình mới là mèo.

Sung nội quan: “Gì vậy? Trên mặt ta có gì sao?”

Ra On gắt gao nhìn chằm chằm, Sung nội quan kêu lên giống như nổi điên.

Hong Ra On: “Không có.”

Sung nội quan “Như vậy, ăn gan hùm mật gấu sao? Còn dám ngẩng đầu trừng mắt nhìn chằm chằm ai vậy hả?

“Thực xin lỗi.” Ra On vội vàng cúi đầu.

Thiên hạ chính là nơi đen như quạ, thật là cá lớn nuốt cá bé. Vào những lúc thế này, lảng trảnh mới là cách tốt nhất.

“Làm sao lại cử đến một tên đần thế này… Hừ.” Sung nội quan bất mãn cầm lấy văn thư, sau đó lén nhìn Ra On một chút. “Nhưng mà. . .”

Hong Ra On “A.”

Sung nội quan: “Không có cái gì hết sao?”

Hong Ra On: “Người đang nói gì?”

Sung nội quan: “Chắc không phải, hai tay trống trơn rồi tiến cung chứ?”

Hong Ra On: “A, cần chuẩn bị cái gì sao?”

Ra On hiếm thấy có khi hồ đồ hỏi, Sung nội quan giấu giếm thanh sắc hỏi lại.

Sung nội quan: “Thật sự, không có nghe người khác nói qua sao?”

Hong Ra On: “Cái gì?”

Sung nội quan: “Ngày đầu tiên vào cung, phải đưa tới cho thượng cấp… cái đó đó, ngươi chưa từng nghe nói qua sao?”

Hong Ra On: “Người đang nói hối lộ sao?”

Bộ dạng Ra On như đang nói đến chuyện kinh khủng, Sung nội quan “rầm” một tiếng thô lỗ đập bàn.

Sung nội quan: “Hối lộ cái gì! Ăn gan hùm mật gấu à? Dám ở nơi này nói ra hai chữ hối lộ dơ bẩn như vậy. Chỉ có thể xem như hậu bối đưa cho tiền bối một chút lễ vật biểu thị tâm ý thôi.”

Hong Ra On: “Thì ra là thế.” Chỉ biết cái loại này gọi là hối lộ mà thôi.

Sung nội quan nhịn không được nói ra lời trong lòng. “Sao lại xuất hiện một tên ngu xuẩn, cứng nhắc như vậy chứ. Mấy lão già đó rốt cuộc nghĩ cái gì vậy, lại tiến cử cái thể loại này vào cung, đúng là lão hồ đồ.”

Sung nội quan nhớ tới phán sự nội thị phủ Park Do Young và thượng thiện Han Sang Ki vừa ra cung. Lão già chết tiệt, lúc ở trong cung luôn làm những chuyện ngoài dự đoán của người khác khiến người ta thấy khó coi, lúc đi cũng làm người ta thấy không hài lòng.

Sung nội quan bất mãn nhìn Ra On, sau đó lắc lắc đầu nói: “Vậy thì, dự tính tốn bao nhiêu cho tân tham lễ đây?”

Hong Ra On: “A, đang nói tân tham lễ phải không?”

Sung nội quan: “Đúng vậy, tân tham lễ, thì ra ngươi biết à.”

Hong Ra On: “Đúng vậy, lúc được nhận thụ giáo đã nghe qua vài lần cho nên biết. Người mới nhập cung sẽ chiêu đãi một chút xem như để xin các tổ tiên chỉ giáo nhiều hơn có đúng không?”

Sung nội quan: “Đúng vậy, đã biết rồi thì, dự tính chuẩn bị thế nào?”

Hong Ra On: “Ta chỉ biết tham dự tân tham lễ thì chỉ cần làm hết thành ý có thể là được.”

Sung nội quan: “Ừ.”

Hong Ra On: “Cho nên, trước khi vào cung đã chuẩn bị ba khối bánh cùng ba vò rượu.”

Sung nội quan: “Ba khối bánh? Ba vò rượu?”

Sung nội quan như không tưởng tượng nổi xì cười thành tiếng. Sung nội quan ôm bụng thoải mái cười to, trong nháy mắt ngưng cười, sau đó mạnh mẽ trừng mắt. “Ngươi đang đùa với ta sao?” Ba khối bánh cùng ba vò rượu đã là thành ý tốt nhất mà bây giờ Ra On có thể chuẩn bị. Không phải, là thành ý phù hợp năng lực của nàng.

Sung nội quan như là không lo lắng chuyện gì, hai tay khoanh trước ngực, chân thô lỗ đá cái ghế rồi nói tiếp: “Một tháng trước có hai người mới vào, mỗi người lấy 50 lượng chuẩn bị tân tham lễ, thế nào? Ngươi cũng có thể lấy chừng này mới là thích hợp.”

Hong Ra On: “Thực xin lỗi, tiểu nhân hiện tại lấy không ra khoản tiền lớn như vậy.”

Sung nội quan: “Đừng lo lắng, ta sẽ dàn xếp trước một chút cho ngươi, ngày khác lấy bổng lộc của ngươi trả lại ta. . .”

“Không thể làm như vậy được!” Đã lãnh trước thù lao 3 năm rồi, không thể dùng tiền gì cho tân tham lễ được. Ra On dùng biểu tình kiên quyết lắc đầu.

Sung nội quan: “Ngươi nếu kiên quyết như vậy ta cũng không bắt buộc.” Sung nội quan thô lỗ quăng tay áo xuống, sau đó lấy ra một văn thư nữa.

Tại trước mặt Hong Ra On có phong thư viết chữ “Đông” trong Đông Cung điện. Là văn thư thể hiện ngày sau Ra On sẽ làm việc tại Đông cung điện.

Sung nội quan tà ác mỉm cười. Trước khi rời đi, hai lão già chết dẫm đó khẳng định đã giở trò gì đó. Cái loại người hạ tiện không ra gì này sao có thể làm hài lòng Đông Cung điện, không có cửa đâu. Xem ra là hai lão đầu này vẫn muốn dựa vào ngọn núi bất khuất không buông tha đó, nhưng hiện tại thực quyền ở trong cung đều ở trong tay ta.

Sung nội quan cười nửa miệng liền viết thêm ba chữ “Tư Thiện đường” trên văn phong có chữ “Đông” kia.

“Đây, sau khi rời khỏi đây sẽ có người dẫn đường cho ngươi.” Sung nội quan làm như đang đuổi ruồi bọ đuổi Ra On chạy ra khỏi nội ban viện.

Bị đẩy ra ngoài như vậy, Ra On miễn cưỡng cười. “Từ ngày đầu tiên đã bị ghét thế này rồi.”

“An bài đến điện các nào?” Ra On mới từ nội ban viện đi ra, Chang nội quan lập tức chạy tới hỏi.

Hong Ra On: “Còn chưa đi sao?”

Chắc không phải là Chang nội quan dẫn đường cho ta chứ?

Chang nội quan: “Ta nhận được lệnh dẫn đường cho Hong nội quan.”

Hong Ra On: “Vậy sao?” Nghĩ đến bị Chang nội quan lải nhải, liền thấy đổ mồ hôi lạnh.

Chang nội quan mỉm cười ngọt ngào như đứa trẻ duỗi tay về phía Ra On. “Để xem ngươi được an bài đến điện các nào, văn thư Sung nội quan đưa ở đâu?”

Ra On tràn đầy chờ mong đem văn thư đưa cho Chang nội quan. Nơi ngày sau mình sẽ ở sẽ là nơi nào? Nghĩ đến lúc vào cung đã nhìn thấy vô số điện các. Nghĩ đến trong các điện các huy hoàng xinh đẹp sẽ có một chỗ cho mình dung thân là thấy yên vui rồi.

Chang nội quan: “Để ta xem, rốt cuộc an bài đến chỗ nào tốt nào.”

Chang nội quan dùng biểu tình nhàn hạ mở ra văn thư.

Nhưng sau đó. “A oái!” Chang nội quan sắc mặt nháy mắt tái nhợt.

Hong Ra On: “Rốt cuộc làm sao vậy?”

“Làm sao có thể. . .” Nhìn đi nhìn lại văn thư của Ra On, Chang nội quan liên tục lắc đầu.

Hong Ra On: “Làm sao vậy, là nơi không tốt sao?”

Nhìn Ra On, Chang nội quan trên mặt tràn đầy trắc ẩn.

Ra On thấy bất an trong lòng hỏi: “Tệ như vậy sao?”

“Làm sao có thể. . . chậc chậc.” Chang nội quan liên tục cảm thán dời đi cước bộ. Ra On cũng theo sát phía sau.

Cứ như vậy qua bao lâu? Đi qua hơn 10 tòa điện các, hai người đi đến một nơi có tấm bảng ghi ba chữ lớn “Tư Thiện đường”.

Hong Ra On: “Chính là nơi này sao?”

Trước câu hỏi của Ra On, Chang nội quan dùng vẻ mặt thương hại trả lời. “Sau này đây là nơi Hong nội quan sẽ ở.”

Hong Ra On: “Vậy sao?”

Nơi này chính là nơi mình sẽ ở sao?

Nhìn cửa gỗ, Ra On trên mặt tràn đầy vẻ chờ mong.

Hong Ra On: “Nhưng mà… nơi này phi thường an tĩnh. Giống như, không có người ở vậy.”

Chang nội quan: “Bây giờ có người vào ở rồi.”

Hong Ra On: “Sao?”

“Ây da, đã muộn vậy rồi à.” Đột nhiên Chang nội quan kêu la ầm ỹ như lửa đốt ngay mông.

Ra On nghi hoặc nhìn sự hoang mang rối loạn của Chang nội quan. Rốt cuộc là sao lại thế này? Chẳng lẽ người ở trong này còn yêu cầu hoàn mỹ hơn cả vương thế tử sao?

Ai, cho dù có năng lực như vậy thì thế nào? Cứ như vậy một ngày sống qua một ngày đi, chậm rãi đem bổng lộc tích góp từng tí một, cứ như vậy sống qua ba năm là có thể lại được về nhà.

Lúc này vang lên thanh âm Chang nội quan. “Như vậy ta đi đây.”

Hong Ra On: “Làm sao vậy? Vào trong ngồi một lát đi”

Trước lời mời của Ra On, Chang nội quan càng không ngừng xua tay liên tục: “Không, không có việc gì, không cần.”

Hong Ra On: “Đừng như vậy mà. . .”

Chang nội quan: “Không, không có việc gì, ta nhát gan, cái nơi ma quái như vầy ta không dám… A!”

Chang nội quan lấy tay bưng kín miệng.

Hong Ra On: “Nơi này. . . thường xuyên có ma sao?”

Chang nội quan: “Không có, không có, làm sao có thể? Tuy là, thật lâu trước kia vào thời Thế Tông đại vương, có hai cung nữ của tần phi nương nương chết đuối trong hồ nước của Tư Thiện đường, nhưng làm sao có thể có ma được? Tuy là, có mấy người tại Tư Thiện đường nhìn thấy ma, nhưng… A”.

Hong Ra On: “. . .” Không cần che miệng lại đâu, nghe được hết rồi.

Chang nội quan: “Ngươi tự cầu nhiều may mắn đi.”

Ha ha ha, Chang nội quan miễn cưỡng cười rộ rồi len lén né né về phía sau.

Chỉ để lại một mình Ra On, tự dưng có một tia gió lạnh không phù hợp với mùa này thổi lên từ lòng bàn chân. Ra On cố gắng nở nụ cười đi vào hướng đại môn.

Hong Ra On: “Chẹp, còn có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”

Mở cửa ra rồi nhắm chặt mắt bước vào, Ra On khe khẽ thở dài.

Cảnh cửa thêu son thiếp vàng, khắp nơi là tiên nhân từ trên trời rơi xuống. Mặc quần áo mềm mại như cánh ve, nơi nơi mỹ nữ như mây. Rượu thơm ngát cùng với mỹ thực thơm ngon khoái khẩu, ngày nào cũng mở yến hội, âm thanh ca múa vui đùa không ngừng. Thế giới cực lạc một năm bốn mùa tươi đẹp… Nhưng nơi này không hề nhìn thấy những thứ như thế.

Cỏ dại mọc tươi tốt, một nơi cũ nát như sắp muốn sập đến nơi này là điện các trong cung sao?

Ra On không thể tin được hết thảy trước mắt. Lúc này nhớ tới ánh mắt ý vị thâm trường của Sung nội quan, chỉ có thể cười khổ.

Quả nhiên, là như vậy.

Hai tay trống trơn tiến cung, không có tự nhiên hào phóng cử hành tân tham lễ mới rơi vào tình cảnh lần này, lúc này mới cảm thấy được .

Muốn từ chỗ này đi ra ngoài, thật ra vẫn còn có cách. Đút lót hoặc cử hành tân tham lễ hào phóng cho Sung nội quan là lập tức có thể đi ra ngoài. Nhưng không có tiền, cũng không muốn làm như vậy.

Nơi này trên thực tế là một nơi vô cùng hoang phế, nhưng ngẫm lại chỉ cần sửa sang lại một chút hẳn là người ta vẫn có thể ở được. Mặc kệ thế nào vẫn nên dọn dẹp một chút đi đã.

“Mạng nhện nhìn một cái là có thể thấy thì cứ quét hết là được, cứ mỗi một bước đi là có thể thấy bụi tung lên khiến người ta ho không ngừng cũng không sao, cũng đâu đến mức chết được đâu. A hô hô, cứ quét tước như trước là sẽ ở được thôi, ô hô hô.” Vội vàng đem tay áo thu lên, Ra On bắt đầu vừa quét tước vừa ngâm nga.

Cứ như vậy qua một lúc. Điện các vẫn cũ nát như trước, tối tối u ám, nhưng là nơi người ta có thể ở được.

Hong Ra On: “Ây da, cuối cùng cũng xong.”

Ra On đặt mông ngồi trên nền đất sạch sẽ.

Loại địa phương như cung đình này thật là mênh mông bát ngát mà. Theo sáng sớm tiến cung, từ nội ban điện ở giữa đi đến Tư Thiện đường này ước chừng khoảng thời gian một ngày.

Không biết từ khi nào, ánh nắng nhàn nhạt buổi chiều bắt đầu chiếu qua khe cửa.

“Ây da, chân của ta.” Ra On đấm bóp cho cái chân đau nhức.

Bỗng nhiên, có cảm giác như đang bị cái gì đó nhìn chằm chằm.

Chẳng lẽ là?

Lập tức xoay đầu qua nhìn nhưng lại chẳng thấy gì cả.

Trong Tư Thiện đường to như vậy, ngoại trừ mình ra thì đến một con kiến cũng không có thấy mà.

Là ảo giác của ta sao?

Nhất thời, nhớ tới lời nói của Chang nội quan: “Thật lâu trước kia vào thời Thế Tông đại vương, có hai cung nữ của tần phi nương nương chết đuối trong hồ nước của Tư Thiện đường, nhưng làm sao có thể có ma được? Tuy là, có mấy người tại Tư Thiện đường nhìn thấy ma…”

Ôi chao, chắc không phải là…

Lại lần nữa cảm nhận được tầm mắt kia. Lại mạnh mẽ xoay đầu qua, quả nhiên không thấy cái gì hết.

Lúc này Ra On mới thả lỏng tâm trạng căng thẳng nằm ở trên đất.

Hong Ra On: “Yên tâm, khẳng định là nhìn nhầm, làm sao có ma được, trên thế giới này nào có. . . .”

Ra On chỉ nói ra một nửa thì dừng lại. Đôi mắt nàng đột nhiên mở to nhìn chằm chằm phía trần nhà. Sau đó khó khăn lắm mới mở miệng được thì chính là hét lên một tiếng sợ hãi.

 

 

4 thoughts on “Mây họa ánh trăng – Chương 5

  1. Pingback: Mây họa ánh trăng – Yoon Si Yoo | tulip garden

Leave a comment